[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 51: Mưu Kế Quyến Rũ
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Kim Namjoon! Nếu cậu còn không mau tới đây, hôm nay vợ cậu sẽ thành của người khác đấy! Bỏ tôi ra, cút ngay! Mẹ kiếp cái đám người dơ bẩn này!!!
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Chết tiệt...
  • Namjoon gằn giọng xuống âm độ, bật định vị để xác nhận địa điểm hiện tại của Seokjin, anh vặn tay ga điên loạn hết cỡ khiến con chiến mã quen thuộc cuồng nộ chuyển bánh, lao vút vào lòng đường đất phủ bụi.
  • Khi Namjoon vừa tới nơi, liền đâm thẳng vào bên trong phòng VIP của club sang trọng tọa lạc ngay giữa thành phố hoa lệ. Lẫn trong ánh đèn chùm mập mờ, nhiều màu sắc, đập vào mắt Namjoon chính là thân hình cuốn hút của một chàng trai đang bị xâu xé bởi đám đàn ông hung bạo.
  • Không phút nghĩ ngợi, anh tức tốc lao đến, đẩy những kẻ thô lỗ kia dạt ra, đồng thời dùng áo khoác từ bộ cảnh phục phủ che cơ thể đó, bế thốc người ra khỏi phòng kín ngột ngạt dung chứa đầy các tạp âm hỗn đoạn.
  • Nhưng chưa đi được mấy bước, Namjoon đã khựng lại vì giọng nói thều thào, dẫn gợi của người đang nằm trong lòng mình.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Vào tạm phòng trống nào đó đi... tôi... không ổn rồi...
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Anh làm sao?
  • Gấu đần khó hiểu nhíu mày, chưa kịp tiêu hóa lời vừa nói đó.
  • Seokjin bất lực trong cơn mộng mị, thở hắt một cách đứt quãng, cố hết sức nói thành lời nhè nhẹ bên cổ người kia, đồng thời há miệng cắn lên da thịt đang sởn gai ốc rần rần của đối phương.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Đồ ngốc, tôi cứng rồi.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Gì cơ?
  • Mặt viên cảnh sát lập tức thất kinh, không dám nhìn xuống bên dưới - nơi người ấy đang ưỡn ngực thở trên hai cánh tay mình.
  • Chú lạc đà Alpaca hết nói nổi với người kia, không đợi anh chủ động, Seokjin đã nhảy xuống đất, một mạch kéo tay Namjoon đi vào căn phòng trống chưa có người sử dụng ở gần đó. Vừa vào đến nơi, anh ngay tức khắc đẩy thân hình cao to của vị cảnh sát ấy ngã ngửa xuống chiếc ghế dài có sẵn, đoạn chốt cửa từ bên trong để chắc chắn không ai có thể vào được đây.
  • Tiếp sao, Seokjin chễm chệ ngồi lên bụng Namjoon khi anh còn chưa kịp hoàn hồn, ngón tay khẽ nhấn mép môi người kia, ánh mắt mơ màng phủ một màn sương mỏng nhìn xuống khuôn mặt trai tráng mơn mởn nọ. Đoạn anh liếm môi mình, giọng nói cất lên đầy ma mị.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Cơ thể này chắc hẳn chưa từng được nam nhân nào dùng qua đâu nhỉ? Để tôi dạy cậu cách làm tình với một người đàn ông nhé?
  • Seokjin cười nhạt, đưa ngón trỏ miết dọc theo hàng cúc áo trên người Namjoon, dục vọng dâng trào.
  • Viên cảnh sát ở bên dưới nuốt khan cổ họng cháy rát tạo thành một đường cong uốn lượn trượt lên xuống nơi yết hầu, mặt nóng ran. Anh vẫn còn giữ chút lý trí còn sót lại, toan vùng dậy đẩy người kia ra.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Đừng đi mà!
  • Con lạc đà nhỏ ấy đã kịp chặn người bên dưới lại bằng cách dùng thân mình đè lên ghì anh xuống, giọng khẩn thiết tiếp tục cầu xin.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Nếu cậu không giúp tôi, tôi chết mất!
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Đừng nói hàm hồ nữa, anh tránh ra... hự!
  • Namjoon tức giận giữ hai vai Seokjin nhấc lên nhưng kẻ tinh quái ấy trong lúc anh lơ là đã nhanh tay kéo khóa quần phía dưới xuống, đoạn giữ khư khư côn thịt thô lớn đang cương lên trong tay mình làm cho ngài cảnh sát bị kích thích dữ dội, nằm vật trở lại mặt ghế.
  • Chú lạc đà Alpaca biết đối phương đã bị thu phục, trong khi ấy cũng lấy cậu bé đang căng trướng khó chịu của mình ra ngoài, cùng côn thịt kia cọ sát giao hoan.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Ức!
  • Toàn thân Namjoon run rẩy, mềm nhũn ra, hoàn toàn không còn sức phản kháng nữa. Anh đưa cánh tay lên chặn ngang miệng để kìm nén tiếng rên kỳ quái phát ra của bản thân, nhăn mặt tập trung tận hưởng dục khoái lan dọc sống lưng.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ha... ha... ha... thích, sướng quá...
  • Seokjin ngửa cổ lên, há hốc miệng đón những đợt dục khoái căng tràn đầu não, liên tục cảm thán trong mê man.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Dưng... dừng lại... đi... làm ơ... ơn, ức...
  • Mặc cho anh cố thuyết phục, hạ giọng van xin thế nào đi chăng nữa, chú lạc đà ương bướng, ngang ngược ấy vẫn không chịu ngừng, thậm chí còn quá khích đẩy cậu nhóc của mình kề sát với thứ khủng bố kia hơn, gắt gao cọ loạn xạ. Khi hông anh rướn hết cỡ, cơ hồ dính chặt lấy vật lớn của Namjoon, giây sau sung sướng bắn phụt ra, văng tung tóe cả lên mặt đối phương.
  • Seokjin xụi lơ, ngã ra đó mà thở dốc, không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa. Anh cảm thấy trước mắt mờ dần đi, chóng mặt tới mức chẳng thể nhận thức rõ mọi thứ nữa.
  • Namjoon chưa thoát khỏi khoái lạc đê mê, nhưng khi thấy người kia có dấu hiệu ngã tự do về hướng ngược lại mà không phải đáp trên ngực mình, anh lập tức nhổm dậy để kịp thời đỡ lấy lưng của chú lạc đà vô tư vô lo đó, định bụng trách mắng đối phương nhưng rồi khi thấy bông hoa nhỏ xinh đẹp hút hồn ấy ngủ ngoan trên cánh tay mình, đầu khẽ nghiêng nghiêng, hơi thở nhè nhè... Namjoon lại chẳng đành lòng làm phiền anh ấy nữa, bản thân dần nhắm mắt lại, khẽ hừ một tiếng não nề.
  • Đã lỡ làm ra chuyện quá phận đó với một người chẳng hề nghiêm túc xác lập mối quan hệ với mình, xem ra lần này anh phải chịu trách nhiệm rồi.
  • Namjoon biết làm sao đây?
  • ...
  • Sớm hôm sau, khi nghe thấy tiếng mưa bên ngoài trời rả rích rơi, thiếu niên ấy chợt thức giấc giữa cơn mơ. Anh theo quán tính đưa mắt nhìn quanh, thế rồi thất vọng nhận ra người kia lại một lần nữa biến mất không vết tích, tựa như chưa từng xuất hiện.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Ha... Hay thật đấy Kim Seokjin... Anh để lại mớ hỗn độn trong tôi, rồi chứ như vậy mà đi sao?
  • Namjoon cười đắng chát, đưa tay lên che đi đôi mắt đã rực lửa.
  • Con người ấy vẫn hệt như lần đầu tiên anh đưa về căn phòng này - phủi bỏ hoàn toàn mọi chuyện mình gây ra rồi trốn đi biệt tích, cơ hồ anh ta chưa hề có tội lỗi gì.
  • Chỉ là... kẻ lần đầu biết đến cảm giác rung động như thiếu niên đây, quả thực là một chuyện rất khó vượt qua. Anh không tài nào bình tĩnh trở về cuộc sống thường nhật được nữa, bởi những ý nghĩ tràn ngập hình bóng người kia cứ vây quanh ám ảnh mình.
  • Thậm chí lần này... cả hai đã đi quá giới hạn cho phép khi phô bày cơ thể mình trước nhau. Vậy mà chỉ qua đến ngày hôm sau, đối phương đã lại biến mất một cách vô cùng tự nhiên, tuyệt tình đến đau lòng.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Anh cứ chờ đấy. Lần này tôi... nhất định sẽ đến tìm anh trước!!!
  • Namjoon mạnh bạo hất tung chăn sang một bên, vùng vằng đi xuống giường. Bước chân nặng nề đay nghiến mặt sàn gỗ, tựa như đang âm thầm trút giận lên đó vậy.
  • Trong lúc đang làm việc vào giờ hành chính của sở cảnh sát, có một tin nhắn được gửi tới bởi người kia, ngay tức khắc khiến anh phân tâm.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Cậu cứ quên chuyện đó đi. Từ nay tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu nữa, tôi hứa đấy!
  • Nghe có vẻ là sự thật rồi. Namjoon cay cú cười nhạt khiến vị cảnh sát bên cạnh phải rùng mình ớn lạnh bởi sát khí ngồn ngộn bao quanh người anh.
  • Kim Seokjin đợi một lúc rất lâu sau vẫn không thấy đối phương phản hồi mình. Anh đi đi lại lại trong phòng, đoạn sốt ruột áp mặt vào cửa sổ kính trong suốt đã bị phủ mờ bởi làn mưa dày đặc tràn ngập khắp không gian, lòng nặng trĩu lo âu.
  • Thực ra anh vẫn còn luyến lưu người đàn ông đó lắm, nhưng lại không dám làm phiền nữa. Sau tất cả những rắc rối và việc làm quá giới hạn khiến Kim Namjoon bao phen điêu đứng vì thói bung xõa vô tư của mình, Seokjin giờ đây thấy hối hận nhiều hơn là yêu.
  • Anh thích cậu, đồng thời cũng áy náy vì đã khiến người đó phân tâm quá nhiều. Hẳn là vị cảnh sát khó gần, mặt mày hay cau có ấy đã ghét anh lắm, vậy nên tin nhắn kia mãi chẳng có lời hồi đáp nữa.
  • Nghĩ tới đây, Seokjin xịu mặt, ngồi xụp xuống đất, buồn bã úp đầu vào giữa hai chân đang co lên của mình. Nếu thực sự phải kết thúc ở đây, anh sẽ khóc mất. Bởi vì khuôn mặt dẫu luôn cau có, khó chịu khi anh đến gần, nhưng hành động của đối phương lại rất đỗi tinh tế, dịu dàng. Chính vì những lý do vụn vặn đó, anh dần cảm nắng với cậu trai mọt sách, đứng đắn ấy.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Cậu ấy gắt gỏng với mình, trong khi ôn hòa đối đãi cả thế giới, nhưng chưa từng một lần để mình chịu thiệt.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Cậu ấy có thể giúp đỡ qua loa với người khác, song với mình lại sốt ruột quan tâm.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Cậu ấy... hức... hức...
  • Seokjin nói đến đây, đã khóc nấc lên thành từng hồi não nề.
  • Anh vẫn là không thể từ bỏ Kim Namjoon dễ dàng như vậy được, vì đã trót đem lòng yêu người đó mất rồi. Phải làm sao đây?
  • Nhưng cậu ấy... đâu có thích anh?
  • Đang vẩn vơ nghĩ quẩn trong bế tắc và tuyệt vọng, Seokjin nhấc máy nghe khi có cuộc gọi tới bất ngờ. Giọng của đối phương lạnh băng, trầm thấp tới đáng sợ.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Lần này anh tính tránh mặt tôi thật đấy à?
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Thật mà, tôi không lừa cậu đâu, ức, hức... Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa đâu, nên là... hức...
  • Seokjin khóc nấc lên khi nghe thấy hơi thở nặng nề hằm hè ở cuống họng đầy quyến rũ của người kia, trong lúc bày tỏ sự quyết tâm từ bỏ của mình, anh vẫn không kìm được bản thân thôi mường tượng tới người đó.
  • Cảm giác nhung nhớ đến phát điên, yêu đậm sâu tới mức hoảng trí rốt cuộc là thế này sao?
14
Chương 51: Mưu Kế Quyến Rũ